Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Gái Loạn Cali 13

doc truyen sex Trang 13 trong tổng số 19 Cũng đêm đó, gần 12 giờ khuya mà Nguyệt vẫn nằm tênh hênh trên bàn ăn, thong cẳng xuống cho Lập banh háng bú lồn miệt mài như anh thợ mộc nhỏ đang dũa, bào một khúc gỗ. Nguyệt thích nhìn hình ảnh Lập say sưa với lồn nàng. Khuya, tĩnh mịch như tờ. Tiếng xe ngoài đường cũng vắng. Khu sang trọng này, các nhà đã yên giấc. Đèn phòng ăn đã được Nguyệt xuống một nửa. Ánh sáng mờ ảo, data dờ còn đủ soi gương mặt thơ ngây của Lập, đủ cho Nguyệt ngất ngây với cái sướng lãng mạn, chập chờn như bóng ma. Nó chập chờn vì Nguyệt không biết rồi sẽ có gì xảy ra. Sao đêm nay chồng nàng không về? Chưa khi nào Đoàn bỏ nhà đi khuya như thế mà không cho nàng biết. Và đằng kia, sau cánh cửa phòng, Tuyết đang bắt ghế ngồi "thượng hạng" xem Lập trổ tài với giai nhân. Tuyết xem như xem show, hay lại cũng xem để lòng hờn ghen? Vì như Tuyết nói: - Không biết sao con cũng yêu Lập quá. Yêu hơn Fred nữa. Nguyệt không muốn đưa Lập vào phòng. Nàng muốn cảnh trữ tình này diễn ở đây, một là thay đổi không khí, hai là nàng muốn cho Tuyết tận mắt nhìn thấy. Hình như làm thế Nguyệt được hả cơn ghen? Nguyệt hoàn toàn không biết nãy giờ, Đoàn về, đang âm thầm đứng sau tủ lạnh, hé mắt nhìn. Lúc chiều, chàng vội vã rời phòng, lái xe như bay, ra biển, cầm chai bia, uống một mình, là chàng cạhy trốn cảnh con trai riêng chàng đang đụ vợ chàng. Thà là một cậu bé khác. Đằng này, giọt máu riêng của Đoàn đang ôm đụ thiết tha, ngây ngất Nguyệt. Có cái gì làm lòng chàng quặn thắt. Đã chạy trốn, lúc trở về, cảnh đó lại vẫn diễn ra, còn độc đáo, hấp dẫn hơn. Đó là Đoàn mất đi dịp nhìn cảnh Lập đụ Tuyết hai cái thần sầu. Hai đứa cùng ra trong nhau đến gần cả tiếng. D9oàn vẫn đứng im lặng. Vẫn vì tư cách một người có học, Đoàn che liêm sỉ, câm nín, tiếp tục "trả tự do" cho Nguyệt, như đã hứa. Nghĩ cho cùng, chàng cũng chẳng biết nói gì? Rầy mắng thằng Lập? Hay ghen tương với Nguyệt? Cả hai người này chẳng có lỗi gì cả. Nguyệt đã lơ cho chàng là đại phúc rồi. Nguyệt không làm nổ tung cái nhà này khi nghe thằng Lập chào Đoàn: "Ba, ba nhớ con không? Con là Lập, con bà Hường-Phạm thị Ngọc Hường". Vì chính nàng cũng không đàng hoàng, đẹp đẽ. Tội của người lớn, sao lại đổ vào cho bé Lập? Nó đang bú không ngừng nơi lồn đầy lông nâu đen của Nguyệt. Mắt Nguyệt không rời mặt thằng bé dù nàng đang tuyệt cùng sung sướng. Sướng đến có thể nổ tung lồn mà chết. Hai bàn tay nàng đang bóp, vò hai trái vú nhuyển nhừ. Có khi lại đưa xuống bụng, ngang roan, đè xuống, giảm bout những lượn sóng rung rinh, khi lưỡi và môi thằng Lập mút mạnh hột le. Bằng giọng mơ màng, tiếng Nguyệt khẽ rên: - Con trai ơi, cả tiếng đồng hồ rồi. Mom tê cứng hết tay chân, mình mẩy, để chống lại những cơn sướng tuyệt đỉnh. Bao nhiêu lần nữa thì Mom được phép ra, hả con trai? Cũng là Nguyệt, mà sao đôi khi Đoàn chợt thấy như chính Hường nằm đó! Câu hỏi: "Ai huấn luyện Lập trở thành cậu bé rành chuyện người lớn ở phòng the?" hiện lên, văng vẳng bên tai Đoàn. Rồi hình ảnh cậu bé Hưng bú lồn Hường khi chàng đến nhà Hường, hiện lên. Chàng thấy Lập biến thành Hưng, Nguyệt biến thành Hường. Thần trí Đoàn hoang mang, lẫn lộn, như người đi giữa hoả mù của tội lỗi. Chàng đang sa hoả ngục để trả hết tội chàng đã tư tình với Hường gần một năm tại phòng mạch. Cái giá đắt đến thế sao? Chàng vẫn cấp dưỡng nuôi nấng bé Lập. Dư thừa là đằng khác. Có gì sái với lương tâm đâu. Hay nghiệp số của Đoàn phải chịu đau đớn như thế? Ngoài kia, Nguyệt càng lăn lộn rên la, bé Lập càng xổ tài tuyệt luân ra phục vụ, lòng Đoàn càng nát ra trăm ngàn mảnh. Nguyệt cất giọng: - Con trai ơi! Hình như gần một tiếng rồi. Không đàn bà nào chịu nổi đâu. Mom đã phân tán thần trí khắp bốn phương, để không cảm thấy môi và lưỡi Lập đang hoành hành lồn Mom. Mà... cũng... lại... được, con ơi! Nghe này, Mom đang... ra đó. Phải nuốt cho hết nhen! Nguyệt ểnh cái mu lồn lên cao trên không trung. Thằng Lập ngước môi theo. Nàng rung như lau say trước gió. Miệng hú rất nhỏ mà nghe vang động cả căn phòng. Rồi... rơi phịch xuống một cái, làm mặt bàn rung theo, ly tách khua rào rào. Nguyệt chết lửng đi mấy giây như người chết chìm vừa được vớt từ dưới sông. Vì tóc tai, mình mẩây ướt đẫm mồ hôi. Lập cứ tỉnh táo liếm cho hết nước lồn Nguyệt đã ứa ra. Nó nuốt thật ngon lành như con chó Fox uống sữa đã cạn. Hình ảnh đó thật đẹp, thật dâm data, lãng mạn. Nó đã làm cho bé Tuyết đằng kia cũng hứng theo và ra đầm đìa trên hai ngón tay. Nhưng Lập đã làm cho bác sĩ Đoàn nhăn mặt đau đớn gần như khóc. Biết là Lập và Nguyệt nghỉ giải lao, bác sĩ Đoàn bước ra, mở tủ lạnh lấy chai bia. - Ba, ba đi đâu giờ này mới về? Lập kính trọng hỏi. Đoàn không quay lại, cứ đứng như thế, mở bia, nốc. - Kìa mình, Lập hỏi sao mình không trả lời? Nguyệt nói. - Anh có đi đâu đâu. Nãy giờ anh vẫn đứng sau tủ lạnh. - Anh thấy hết hai đứa em "phục vụ" nhau? Nguyệt chanh chua hỏi chồng như thách thức. - Đúng, anh thấy hết. Anh không nhảy xổ vào can ngăn vì anh đã trout hứa trả tự do cho em. - Nhưng tại sao anh phải can ngăn? - Vì Lập là giọt máu riêng của anh. - Việc đó đâu có can dự đến em? - Nếu em muốn bảo thế, cũng được. Em với Lập thì không chút gì liên hệ, cả về máu mủ lẫn quen biết. Tấn bi kịch do anh "viết" tưởng đã được mở màn trình diễn, trời đất mãnh liệt, hung tàn thật. Anh còn biết em đang yêu Lập ghê gớm. Yêu đến muốn lấy Lập làm chồng từ ngày mai. Cho nên... Đoàn cầm chai bia quay lại nhìn Nguyệt nằm mỉm cười trầm tĩnh. Cái cười trịch thượng của kẻ cả. Đoàn tiếp: - Cho nên... anh chỉ xin em có một điều: đừng bao giờ cho các con anh biết Lập là con riêng của anh. - Để làm chi? Anh, em, phải cho chúng nó nhìn chớ. Nguyệt mỉa mai, chanh chua nói thế. Đoàn tiếp: - Vì anh không muốn các con anh khinh khi cha nó đã ngoại tình, mà dấu em suốt 13 năm. Và, cũng không muốn chúng nó khinh em muốn lấy con anh làm chồng. Nguyệt ngồi day, ôm cứng Lập vào lòng, hôn ở tóc nó mấy cái, rồi nàng cười như điên một lần nữa giống hồi chiều. Nàng cười mà nghe não nùng như tiếng khóc. Bởi lâu nay giao du với khá nhiều kép nhí, Nguyệt chưa từng yêu ai như yêu Lập. Éo le thay, Lập lại là con riêng của chồng nàng. Tại sao sự éo le đắng cay đó lại rơi ngay vào đời nàng? Giữa lúc nàng muốn dừng lại, không còn muốn phiêu lưu nữa với những cuộc tình lẻ tẻ. Hai tay Nguyệt vẫn ôm bé Lập. Làm như buông ra, Lập sẽ vĩnh viễn không còn với nàng nữa. Thằng Lập ngước lên nhìn Nguyệt. Cặp mắt nó tội nghiệp như đứa trẻ hỏi mẹ: "Rồi bây giờ làm sao đây?" Lập hỏi. Đoàn cứng họng. Chàng chẩm rãi bước vào buồn ngủ. Ở đây Nguyệt trần truồng, Lập trần truồng, dắt nhau vào phòng của Chính. Nguyệt bật đèn lên, Lập hỏi ngay: - Ủa, hình ai giống anh Chính quá vậy? Nguyệt giật mình cầm tay Lập hỏi ngay: - Sao Lập biết anh này? - Tuần rồi dì Hải dẫn ảnh tới chơi với mẹ Lập, rồi... - Rồi sao, Lập nói đi! - Rồi hai người đụ nhau suốt đêm. Nguyệt nhớ lại, tuần rồi, giữ lời hứa, Nguyệt đã giới thiệu Chính cho bà bác sĩ Hải, sau khi bà này mang thằng bé 15 tuổi, người Cần Đước lại cho Nguyệt. Bà đã dẫn Chính đi hết một ngày, một đêm. Nguyệt hỏi: - Có thực Lập thấy anh Chính đụ mẹ Lập? - Mẹ đụ ai Lập cũng rình coi hết. Rõ ràng anh Chính này, người cao to, ngực nở, nói tiếng Bắc, đẹp trai lắm. Thế thì đúng là Chính thực rồi! Lại một bi kịch nữa! Lại một đứa "con riêng" của Đoàn đụ người yêu của Đoàn. Nguyệt lịm đi mấy giây. Thấy lạ, Lập hỏi: - Sao khi không chị buồn quá vậy? Bộ anh Chính này cũng là bồ chị hả? Lập thơ ngây hỏi. Nguyệt nhìn Lập thật lâu, rồi nhìn tấm chân dung của Chính trên tường. Hai giọt máu này của Đoàn giống như khuôn đúc. Nguyệt trả lời thật nhỏ: - Không, Chính là con của chị. Lập mơ hồ hiểu Chính là con của Nguyệt, mà không hiểu rằng nó với Chính là an hem. Cũng như Lập không biết mình là em ruột của Tuyết. Lập vẫn còn cái tính ham chơi. Thích là làm, không thì thôi. Hoàn toàn không suy nghĩ. Thằng Lập nằm gác chân qua người Nguyệt, tay vâh vê núm vú Nguyệt, mà mắt nhìn khơng rời tấm hình của Chính, rồi chợt nói: - Cái nhà này vui thiệt. Lập gặp hai người đàn ông, cả hai đều là bồ của mẹ Lập. Bồ bà già thì nhiều lắm. Mà chỉ có mỗi anh Chính là đẹp trai nhất, và làm tình cũng hay nhất. - Bộ Lập có thấy à? Nguyệt hỏi. - Bà già đụ ai, Lập cũng xem từ đầu chí cuối. Riêng anh Chính này, mẹ Lập mê nhất, khen nhất...và còn hẹn Chính tiếp tục đến gặp bà nhiều lần nữa... Nó nhớ cuối tuần trước, dì Hải chở Chính lại giới thiệu: - Đây là Chính, sinh viên y khoa nội trú. Tài nghệ thì chị khỏi cần trình bày. Hường cứ nhập cuộc sẽ thấy. Chị mới bị Chính cho đo ván trong Hotel hết hai lần. Còn kia là chị Hường, bà chủ tiệm thời trang phụ nữ THE PAIRS GIRL. Chính ở đây chơi. Chừng nào muốn về, bấm pager, chị lại đón. Bye! Bà Hải thích làm "nghề" môi giới. Không phải làm để ăn tiền, mà thích các bạn bè của bà đều phải hư đốn như bà, để bà có phe, và đỡ mặc cảm. Tiếng xe bà Hải chạy xa. Hường vẫn ngồi đó ở ghế salon đối diện với Chính. Dĩ nhiên Hường thấy Chính giống một người trong đời nàng, đã ngủ với nàng, đã cho nàng cái bào thai, và hiện vẫn cấp dưỡng nàng thật dồi dào. Hường tuyệt nhiên không hỏi lai lịch của Chính. Nàng pha hai ly café sữa. Một cho nàng, một cho Chính, rồi mở tủ lấy hộp bánh mì, mời. Chính ngây ngất với nhan sắc sắc sảo, sầu mộng của Hường, nhất là bộ tóc nhiều và đen, và bộ vú nhọn, đứng tự nhiên không cần xú chiêng. Giọng Bắc Hà nội của Hường nói như haut, khoan thai, rõ chữ. Trầm mà nghe lanh lảnh, như xoáy vào lòng: - Sau này anh Chính sẽ ra bác sĩ? - Vâng, Chính đang cố. Không biết có được không. - Cố thì phải được chứ. Đẹp trai như Chính thì lắm cô theo? - Vâng, nhưng ông giời bắt Chính có máu mê đàn bà lớn tuổi. Lớn tuổi mà phải đẹp và quyến rũ như chị Hường... Dù dày dạn lắm, nghe Chính nói câu nịnh đầm như thế, Hường cũng đỏ mặt, hơi cúi xuống, đan các ngón tay vào nhau. Không phải đây là lần đầu nàng được đàn ông khen về nhan sắc. Nhưng giọng của Chính sao nó cũng giống giống giọng của người đang cấp dưỡng cho nàng đến thế! - Nhà khách đẹp thế này, chắc phòng ngủ của chị Hường cũng đẹp lắm nhỉ? - Muốn thấy không? Hường hỏi. - Chị có cho phép không? Hường đứng day, đưa tay cầm tay Chính, đỡ chàng đứng day, đưa vào phòng ngủ. Đây là nơi "hành quyết" không biết bao nhiêu những chàng trai nhỏ tuổi. Đây là nơi làm chết ngất những cậu bé 15, 16 nên Hường trang hoàng thật sang trọng, mỹ thuật. Bước vào, Chính đã có ngay cảm giác dâm dật, mời mọc. Khỏi cần Hường giải thích, nhìn cái giường Ý hình tròn màu đen lacquer, trên trần nhà có tấm gương soi thật lớn. Chung quanh tường đều kiếng màu. Máy lạnh chạy 24/24. Nhạc tiền chiến phát ra nhè nhẹ những bản như Giọt mưa thu, Buồn tàn thu... của Văn Cao. Không khí phòng ngủ như thế, đủ để Chính đoán được dâm tính của Hường rào rạt đến đâu. Hường nhìn Chính, hỏi: - Anh thấy sao? Chính hít một hơi thở đầy lồng phổi để hưởng mùi trầm hương đắt tiền đang toả ra khắp phòng. Chàng nhìn quanh một thoáng, rồi nhìn dung nhan Hường, im lặng, môi mím mím. - Tâm hồn Hường chắc lãng mạn lắm nhỉ? Chính không gọi "chị" nữa, mà nhảy phóc gọi người đẹp bằng tên. Hai tay chàng nắm cứng đôi bàn tay ngọc của Hường. Chính đối diện, nhìn thẳng, thật gần. Dung nhan Hà Nội của hường cũng thu hút, quyến rũ mãnh liệt hơn những người đàn bà chàng đã ngủ qua. Mặn mà, sầu mộng, hoang vu như một rừng thông đứng gió. Trầm lắng như hồ thu buổi chiều. Hường im lặng. Trái với mọi lần, hễ đưa một kép nhỏ vào đây, nàng tung tăng, lăng xăng, nói cười dạn dĩ, làm chủ tình hình. Còn bây giờ, nàng như cô dâu đêm tân hôn. Không phải Hường đang đóng kịch. Mà, nàng thực sự bị khớp hồn. Tim rung động trước một Chính, thanh niên cao ráo, nở nang, đẹp trai và gì gì nữa đó, Hường không biết. - Sao Chính hỏi mà em không trả lời? Trong có năm phút, Chính đã bạo dạn gọi bà chị hơn mình những 17 tuổi bằng tên, rồi bằng em. Một cảm giác sướng rần chạy ào từ sau cổ Hường xuống sóng long. Chưa có cậu nhí nào bạo dạn như thế. Làm như căn phòng xinh đẹp này là của Chính chứ không phải của nàng nữa. Nàng khép nép, e thẹn, ngại ngùng khi hai bàn tay nàng đang được Chính bóp mạnh. Nàng định nói cái gì đó thì bị nghẹn ngang ở cổ họng khi Chính sát vào hơn, nhìn thẳng môi nàng. Hai tay chàng nhẹ nâng trọn khuôn mặt đỏ hồng của hường. Chính nhìn nàng xoáy vào đôi mắt hạt nhãn của Hường, vào cặp môi rực lửa của Hường, và nói: - Người đẹp thế này mà sống cô độc? Hường im lặng. Nếu gật đầu thì Hường dối trá. Mà nói thì phải nói cho hết cuộc đời dâm dật của Hường, suốt 13 năm qua, sau khi hạ sanh Lập, nàng đã ăn nằm với trên vài trăm cậu bé. Ngoài máu dâm dật, Hường còn có căn bệnh Ái Nhi như nhiều lần nàng thú thật với Đoàn. - Sao Chính hỏi mà em không nói? - Im lặng là phút nói nhiều nhất. Hường ỡm ờ trả lời. Rồi Chính sát hơn, nghiêng mặt qua một bên, hạ xuống, đáp lên cặp môi bốc lửa của Hường, keo sơn, mù mịt... Thay vì trả lời bằng tiếng, Hường đan hai tay mình sau ót của Chính, ghịch mạnh xuống cho "cuồng phong" nổi dậy, cho sóng phủ vào chân núi... cho chim rừng bay toáng lên không trung. Ngon lạ lùng, đã khát lạ lùng. Hai cặp môi dính chặt đã đành. Hai thân người cũng sát rạt vào nhau. Và, Hường nghe ở hạ bộ mình có vật cứng của Chính háp vào. Nàng tình nguyện cầm tay Chính để lên trái ngực của mình. Chính không phải là kép nhí. Chàng đã là một young man, một đàn ông, cao ráo, vai bạnh, hai cánh tay có thể cho nàng tựa ngủ suốt đêm không mỏi, và sức làm tình, chắc phải ... thâu đêm. Bàn tay kia của Chính rút, tháo sợi giây thắt long chiếc áo ngủ màu xanh dương của Hường. Hai tà áo lìa nhau, phơi trọn phía trước đẹp như tranh của Hường ra. Và chiếc áo rời khỏi vai Hường, rơi xuống thảm màu nâu đậm, bông vàng. Chính bế xốc Hường lên, đi lại giường. Hường nằm ngoài xoài người ra, một chân co lại, mắt nhìn, đợi Chính "rat ay". - Nhà có ai không, ngoài em? Chính hỏi. - Dạ không - Hường dối. - Thế thì không cần đóng cửa. Mà có ai, anh cũng không cần. Nói xong, Chính tự động cởi áo, rồi quần, đứng sửng nhìn tấm thân trác tuyệt, thu hút của Hường, gần năm phút. - Sao anh nhìn em lâu quá vậy? - Tại sao à? Tại em là tiên, không phải người phàm tục. - Anh cũng thế. Cái gì ở anh cũng không chê được. Mà nhất là...là...Ứm, sao nó xinh và ngon thế? Miệng nói, mà mắt Hường nhìn không rời bửu bối trắng hồng, dài thong của Chính, đang chìa ra phía trước, giật bưng bưng. Nàng nuốt nước bọt, mắt mơ màng, thèm khát. Ngoài kia, Lập không "quay phim" từ lỗ khoá của cửa. Nó có riêng cái lỗ bí mật để quan sát từ phòng nó, thoải mái hơn, rõ ràng hơn, vì rất gần. Gần như sát một bên. Chính ngồi xuống, đỡ một chân dài của Hường để lên đùi chàng, ngắm. Bàn tay Chính vuốt rất nhẹ nhàng, êm êm t rênda thịt trắng, mịn màng của bắp đùi, tuyệt nhiên không động nay gì tới "Ngã ba Khe Sanh" cỏ mọc um tùm. Hường nằm đó ngắm Chính. Càng ngắm, Hường càng ngạc nhiên sao Chính giống hệt bố của Lập. Tài ác hơn nữa, Chính với Lập như hai giọt nước. Nàng có bị ám ảnh không? Không! Thế thì đây là thực, hay giấc mơ? Giấc mơ với Đoàn? Chuyện đó trôi xa rồi. Như nước chảy qua cầu đã mười mấy mùa thu. Chùm kỷ niệm đó đã héo khô, rồi rã... Giấc mơ với Lập? Nàng vội vã "chạy trốn" không muốn nhớ tới nữa! Thế sao tự nhiên nhìn Chính mà nàng thấy Chính giống Đoàn, giống Lập? Hai bàn tay phù thuỷ của Chính đang o bế, bóp nhè nhẹ các bắp thịt da non của đùi Hường, làm chấn động cửa mình của Hường không ít. Để lôi kéo sự chú tâm của Chính, chân kia của Hường dang rộng ra cho Chính tha hồ thấy Hải cảng tình yêu. Chính không thèm ngó. Chàng vẫn miệt mài với bắp đùi và bàn chân đẹp tuyệt trần của Hường. Nên hai bàn tay của Hường phải tăng cường. Nàng thoa bộ lông lồn quăn tít. Một ngón móng đỏ lên xuống cái khe đã đầy nước lóng lánh. Tiếng lách tách vang ra khi ngón đó vờn ngang trước cửa mình. Chính nhìn xuống. Cặc của chàng bỗng gồng mạnh lên, đánh vào bắp đùi Hường một cái. Tức khắc, bàn tay thứ hai của Hường chụp lấy nó, bóp, nựng và thụt nhẹ cho Chính phải làm cái gì cụ thể, cho Hường sung sướng ngay tức khắc. Chính giật ngón tay ướt nhẹp nước lồn đó của Hường, cho vào mồm, nút, mà mắt chàng thì say đắm nhìn mặt Hường đang toả máu dâm, hồng như ráng chiều mùa hạ. - Em muốn anh nằm lên người em, và hôn môi em! Mặt Chính ngẩn ngơ. Người thừ ra như bị khớp vía. Hường phải kéo chàng lên cho nằm trên bụng. Môi Hường táp ngay môi Chính. Dưới kia Chính lừa lừa cho đầu cặc chàng chỉa ngay cửa mình người đẹp, và nhấn vào, đụ tái tê một cái, mặc cho Hường ngâm thơ, hát nhạc tiền chiến... Thằng Lập bị kích thích quá, thò tay xuống bóp con cặc một cái để sướng với Chính và mẹ nó. Nó thấy cặp này mới xứng đôi vừa lứa. Mọi lần, mẹ nó chỉ đè hãm một em bé thì đúng hơn. Làm sao một thằng nhỏ 14 có thể lên đụ, làm cho Hường sướng dữ dội như cặc Chính đang làm cho bà la thất thanh? - Người ơi! Trăng đã lên cao. Bóng nguyệt soi xanh trên tường thành. Khói sương mờ toả... chinh nhân sãi ngựa xa dần. Người đã vào trong em mất rồi. Tê tái quá người ơi! Anh cứ nắc lơi lơi, thanh thản như thế, hồn em cũng phiêu du. Thế này mới trác tuyệt. Văn chương làm sao diễn tả hết cái sướng rạt rào, tê dại này hả Chính... Tai chàng vừa nghe những gì? Chàng không nhớ. Chỉ biết có một chùm âm thanh thật mơ hồ lãng mạn có sức đẩy chàng về bồng lai, tiên cảnh, có khói mây, có hoa ngũ sắc, có muông chim ca hát. Bản Thiên thai của Văn Cao đang ngân lên. Sao bài nhạc đến đúng lúc hồn Chính đang phiêu lãng, hôn mê. Hường vận dụng các sớ gân bên trong âm hộ để bóp chặt, để "bú" khúc dồi cương cứng của Chính. Kỹ thuật này thì Chính chưa từng hưởng qua. Bác sĩ Đoàn đã "gục chết" trên hai năm cũng chỉ vì thế. Răng Hường đang cắn nhẹ vành tai của Chính. Hơi thở nàng có chuyện chút âm thanh vuốt thông reo vào tai Chính. Đầu lưỡi, với kỹ thuật yêu đương vô địch, đang rà toàn bộ tai Chính. Nàng muốn Chính phải ngất ngư trên mình nàng, phải chết mê, phải hồn lìa khỏi xác, chẳng còn nhớ mình là ai nữa. Thật gần, nàng càng thú vị thấy Chính từng nét giống hệt bá sĩ Đoàn và bé Lập. Sao có sự trùng hợp dị kỳ như thế, hôm nay? Nàng được Chính nắc êm đềm, như chiếc lông gà đang ngọ ngoạy ở lỗ tai, làm dậy lên ngàn cơn sướng. Rồi bất giác, vì thói quen mỗi lần đụ với các kép nhí, Hường tự nhiên buộc miệng kêu lên: - Con trai ơi, mom thở hết nổi rồi con ơi. Sướng lạ lùng lắm. Nghe câu nói loạn vừa rồi, Chính như con hùm đói vồ được mãng thịt ngon. Chàng ép sát hạ bộ vào lồn Hường, xoay và dũa. Lông lồn Hường dù rậm rạp, mu lồn và cửa mình của nàng cũng đồng loạt đê mê ngây ngất. Hường chưa được ai đụ dã man như thế. Vì khi cặc Chính xoay, bên trong lồn nàng bị cạ sát liên tục, đáy lồn nàng bị đầu cặc Chính "xoi moon". Thế là nước nhờn túa ra, làm âm đạo Hường như đường mưa, chiều đông... - Con ... trai... ơi! Khiếp quá con ơi, nghe mom chết này! Hường rướn cổ lên, cắn vành tai Chính rõ đau. Hai tay bám chật ních vai Chính. Hai chân Hường đập lên nệm giường Ý. Mắt nàng dính vào tấm gương soi hình bầu dục được gắn trên trần nhà, nhìn long Chính, mông Chính, tóc Chính để say đắm tuôn ra hằng loạt nước sướng từ tử cung, trong khi Chính vẫn tiếp tục xoay tròn trên hai mép lồn. Hình như Chính có hơi hãnh diện. Vì chưa được nửa tiếng, bà chị đẹp mê hồn đã bắn nước ra mà gào la thảm thiết! Ngực của Chính ướt đẵm mồ hôi của hường. Nàng đang bất động, tội nghiệp như một lực sĩ cố gắng chạy về chót! Trong khi Chính bỏ nàng quá xa. Chính ngừng đụ, nâng mặt giai nhân lên mà ngắm. Mắt Hường nhắm khít dưới những sợi tóc con nằm lằng quằn trên mớ mồ hôi khoái laic. Mặt nàng vẫn thắm hồng, mà mũi thì mệt mỏi thở... - Mom mệt không? Chính ân cần hỏi như săn sóc. Hường gật đầu. Gọi Hường bằng Mom, Chính sung sướng như điên. Nó đúng với băng tần máu loạn luân của chàng. Đây là lần thứ hai, sau khi Chính được bà Nguyệt, mẹ của Thắng gọi chàng bằng con trai. Chàng cứ nằm thế trên người Hường tha hồ ngắm hết nét thanh tú, hấp dẫn, của cái đẹp gái Hà Nội. Chàng vẫn mê cái gì thuộc Hà thành. Như nhạc tình của Văn Cao chẳng hạn. "Ai lướt đi, ngoài sương gió. Không dừng chân đến em bẻ bàng". Hoặc "Ngoài hiên giọt mưa thu thánh thót rơi..." Bản nhạc như bức tranh vẽ ra trước mắt tất cả hồn lãng mạn tuyệt vời của người tình. Nó thâm trầm, sầu mộng, ướt át, duyên dáng lạ lùng từng chữ, từng nốt nhạc. "Còn nhớ, năm xưa, kề má say sưa, chim theo gió bay về, chàng quên hết lời thề!" Đâu phải ai cũng là NHẠC SĨ được. Đâu phải bản nhạc nào cũng thành bất hủ được! Lời như xoáy hồn ta. Nhạc như xoáy tim ta... Hường đang im lặng, Chính đang im lặng, nghe Văn Cao nói bằng nhạc những đoạn trường ngất ngây! Những khổ đau tuyệt sướng! Khổ đau tuyệt sướng? Có thế không? Không thế thì tại sao khổ mà hát được? Và, tại sao khi đạt tuyệt đỉnh khoái laic, mà mặt Hường nhăn nhó, cau lại, như đang khóc? Cằm ngước lên đờ đẫn, chết mê. Nghe khúc dương vật mình như nằm trong chậu nước mà Chính không thèm rút ra, lau khô. Chàng hãnh diện khúc gân vẫn chật ứ trong cửa mình của Hường. Nó không lỏng le, "hời hợt" như những thằng bé 15 khác. Chính muốn nước sướng đó của Hường phải đặc quánh lại, ôm bao da cu chàng như lớp nước sơn, hay lớp xi măng, làm cặc chàng thành bảo vật vĩnh viễn nằm trong lồn Hường. Chàng không buồn rút ra vì sợ mất cái không khí tuyệt tình mà Hường đang im lặng hưởng. Không ai rõ được lý do tại sao Hường lại sớm đạt tuyệt đỉnh khoái laic như thế. Không ai hiểu vì sao, trong khi Chính tận tình nắc vào lồn nàng, nàng không rời mắt trên gương mặt Chính. Nó giống hệt cảnh bà Nguyệt, mẹ Chính, đã làm khi bà được Lập bú lồn ở trên bàn phòng ăn.. Năm phút sau, bản "Buồn tàn thu" của Văn Cao dứt thì Hường lại tỉnh. Nàng hoàn hồn, nhìn chăm bẳm Chính, mắt ngỡ ngàng, như đang mặc cảm một điều gì: - Anh là Chính hả? Có phải đang nằm trên em đây là Chính? - Vâng, tại sao? Em không nhớ nổi tên anh nữa sao? - Không, em hỏi để biết chắc mình không... Mà thôi, không có gì. Đụ em tiếp tục đi, người yêu! Liền tức khắc, mông đít Hường xàng mạnh, trong khi Chính chẳng hiểu ất giáp gì cả. Mặt của Hường lại rực đỏ lên như mặt trời hoàng hôn rọi vào. Nàng nghiến chặt hai hàm răng, mắt nặng trĩu tình dục. Đôi môi khô, cong tout lên. Mồ hôi lại sầm sập ứa ra... Chính biết nàng đang say sưa sải ngựa một lần nữa trên cánh đồng khoái laic. Hường đang đã nư với khúc gân đồ sộ dài thong của Chính. Nên chàng kèm cương chính mình. Không thả hồn theo vó ngựa, giữ hơi thở thật đều của một thiền sư đang nhập thất. Chàng nhắm mắt nghĩ đến bài vở ở trường. Hường lật Chính nằm dưới, ngoạm mồm vào cặc Chính mà thổi. Xong lại leo lên ngồi dộng cừ, cỡi ngựa... Khi nằm ngửa, Chính được dịp nhìn lên đầu tủ. Chàng bỗng thấy hình bác sĩ Đoàn, cha chàng, chụp chung với Hường lúc còn trẻ. Chàng dụi mắt, rồi lại nhìn. Đúng là cha chàng. Nhưng Chính không muốn hỏi gì thêm, sợ không khí dâm đãng đang diễn ra khốc liệt trên chiếc giường sang trọng sẽ tan loãng. Chính chờ cho cả hai gần tới mức ăn thua, chàng lật Hường xuống, nắc kinh hồn bạt vía. Cả hai ra trong nhau xối xả, rồi nằm im, nghe nhau thở, nghe nhau chết trong đê mê. Dưới kia, nước sướng tràn ra khỏi miệng lồn, giọt đó đây trên ra giường màu hường. Chính hỏi khẽ: - Em có biết bác sĩ Đoàn? Hường thật sự giật mình. Điều nàng không dám mong, bây giờ đã được Chính hỏi. Thay vì trả lời, Hường hỏi lại: - Anh có biết bác sĩ Đoàn? Chính im lặng, nhìn lên đầu tủ. Hường nhìn theo. Đó là bức hình chụp lúc nàng đang mang thai bé Lập được ba tháng. Nàng không dám chưng ra, dấu kỹ nó trên đầu tủ, vậy mà... - Hình như em là người tình của ông Đoàn? Chính hỏi. - Hình như anh là em hoặc con ruột ông Đoàn? - Hèn chi... Chính cười mim mím, nói nhỏ như thế. - Hèn chi làm sao? Hường hỏi thật nhanh. - Hèn chi trong khi đụ nhau, lúc nào em cũng nhìn anh. Nhìn anh để nhớ đến cha anh, lúc ông còn trẻ? Sung sức? Hường bỗng cười lên thích thú, cười rũ rượi, đến chảy nước mắt. Điều Chính nghĩ hoàn toàn sai. Có một sự thật nàng không dám nói ra, đó là: nhìn Chính để biết chắc chàng không phải là bé Lập! Vì cả hai cậu như hai giọt nước. - Tại sao em lại cười quá chừng vậy? - Vì...(nàng nói dối) vì anh nói đúng phóc time m: nhìn anh trong lúc ái ân, để nhớ lại bố anh thời còn trẻ, sung sức... Hường tưởng nói thế, Chính sẽ giận nàng ghê lắm. Không ngờ...Chính vui. Chàng lộ ra cái máu thích loạn luân: - Thế thì thích quá. Anh được ái ân với vợ bé của bố anh. Chắc em yêu bố lắm nên đụ lần đầu, chưa được nửa tiếng, em ra lai láng! Một lần nữa, Chính đoán trật. Nhưng Hường vẫn cứ gật đầu, cười tươi cho Chính vui. Sự thật nàng xuất lẹ như thế cũng chẳng ai biết được, ngoài Thượng đế!!! Cái lý do đó thầm kín mà nàng cũng tự hẹn là chết mang theo, Trời cạy miệng, không nói Hường bắt Chính xuống bú lồn lâu cả tiếng đồng hồ và mắt nàng cũng không rời Chính. Nguyên buổi chiều hôm đó, Chính ra hai lần trong Hường. Còn Hường thì không biết bao nhiêu lần mà kể. Lúc hoàng hôn, trước khi hai người mặc đồ dẫn ra phố đi ăn, Hường tháo sợi giây chuyền có mặt ngọc bích hình quả tim, đeo vào cổ Chính: - Xin giữ miếng ngọc này, bao lâu anh còn yêu em. Thú thực: anh không phải là người tình duy nhất! Nhưng anh là người em yêu hơn tất cả, hơn cả Đoàn, bố anh. Em, sao hôm nay, không dám hẹn anh nhiều lần nữa, nhưng xin anh, nhìn Ngọc Bích hình quả tím đó, nhớ đến trên giường lãng mạn, có một người lãng mạn hơn anh tưởng đang chờ anh đến để lãng mạn với em. Có nhớ em gọi anh bằng gì không? Hường đánh trúng vào tim đen loạn luân của Chính. Chàng đứng sát lại, bưng mặt Hường, đắm đuối: - Mom, mình đụ nhau một cái nữa rồi hãy đi ăn! Banh đùi ra. Đó mom ơi. Của con đang vào lồn mom. Con bế mom lên nè, nắc đi. Mạnh hơn lên. Sướng quá, sướng quá mom ơi! Ngoài kia, trời đã tối. Cánh cửa chính của phòng vẫn mở hờ từ lúc chiều. Ánh sáng đèn đường len vào dọi căn phòng thứ sáng mờ, vàng beach. Thằng Lập không nhìn thấy gì rõ ràng nữa. Nó chỉ thấy một bóng đen ẳm một bóng đen khác, đi tới đi lui, đụ nhau rầm rập. Nhưng tiếng rên của mẹ nó thì rõ mồn một: - Con trai không đói bụng hay sao mà còn đòi đụ mãi thế này. Aám quá Chính ơi. Chưa ai ẳm mom đụ kiểu này hết Chính ơi! Giữa cho lâu nhé. Nhớ lần này ra cùng với mom một cái cho thật sướng nhé cưng. Đoàn ơi, anh không địt được em, thì con anh thế nào đây này. Thích quá đi, đừng bỏ em nhé Chính. Chính sướng vô cùng, chàng cố sức bình sinh ẳm Hường cho cô nàng tha hồ nắc. Bên kia Lập không còn nhìn thấy gì nữa, khi cả hai lẫn vào cuối phòng. Nó đứng đó tưởng tượng, nghe tiếntg yêu của mẹ nó, rồi tự thủ dâm, ra lên láng trên bàn tay chất nước sềnh sệch... ... Bây giờ nó đang ôm Nguyệt, tay x exe đầu vú Nguyệt, mắt nhìn sửng tấm hình của Chính. Đùi nó gát ngang qua mu lồn Nguyệt để nhớ lại từng tiếng rên của mẹ nó... - Sao anh nhìn hình của Chính lâu thế? Nguyệt hỏi Lập. - Tại thấy Chính đẹp trai quá. Lập nói dối với Nguyệt. - Anh cũng đẹp trai vậy. Vì anh với Chính giống như khuôn đúc. - Hèn chi. Hèn chi lúc nào chị cũng nhìn em chăm chăm. - Không! Em nhìn Lập bởi vì Lập cũng giống hệt Đoàn, chồng em... Đối thoại của hai người giống hệt đối thoại của mẹ Lập với Chính. Lập bỗng cười thành tiếng. Nó biết có cái gì cũng thường trong hai người đàn bà khi nói dối: "Em nhìn anh để nhớ đến Đoàn lúc còn trẻ!" Lập thôi không nhìn hình Chính nữa, mà nhìn trân trân mặt Nguyệt. Nguyệt lại ôm ấp thằng bé như ấp một đứa con. Chỉ ấp như thế, Nguyệt cũng thấy lòng thích thú, khoái laic như làm tình. Lập dúi dúi cái mặt vào ngực Nguyệt, nhắm mắt tìm giấc ngủ vì đã gần một giờ. Nguyệt tắt đèn, hạnh phúc với cái tình kỳ dị mong manh bên cậu bé 13. Bỗng nàng nghe bên phòng nàng tiếng Đoàn như đang nói chuyện với ai, và chỉ có mỗi mình Đoàn. Nên Nguyệt nhấc nhẹ điện thoại lên, nghe lén: - Em đã nói với anh nhiều lần, khi đang mang thai bé Lập được ba tháng, là em thèm xác thịt kinh khủng. Em thèm bên em luôn luôn có anh. Có thể nào anh làm được điều đó cho em không? An him lặng. Sau đó, mỗi tuần vài lần, anh đến, có khi ái ân chăn gối, có khi không. Anh đến để ôm hôn em, sờ bụng em bao lớn, dí vào tay em cái check, rồi về. Em biết anh mệt mỏi. Bởi công việc cũng có, bởi phải phục vụ cho hai bà vợ, hằng đêm. Mặt anh bơ phờ, cử chỉ chậm lại. Đôi mắt lúc nào cũng buồn ngủ. ... Chịu không được, em phải tìm cho mình vài cậu bé. Em cũng đã thú thật với anh là em mang bệnh ái nhi, anh nhớ không? - Nhưng đó là lúc mang bầu. Đẻ xong rồi thì phải dứt chứ. - Thế thì anh đâu phải bác sĩ bệnh đàn bà. Gái một con thèm xác thịt còn bạo hơn thời con gái. Vì thà không biết thì thôi, đã gần gụi đàn ông, đã biết bú và nhất là lồn mình đã được đàn ông ngậm vào rồi... làm sao quên được hả Đoàn? - Anh biết, anh biết. Em đã sống thác loạn với cả lô bé con tuổi 15, 16. Nhưng anh cấp dưỡng dư giả, em phải nuôi con anh chứ? Phải tròn bổn phận chứ! Em phải... - Bé Lập có thua con nhà ai đâu? Vẫn cao to, khoẻ mạnh... - Nhưng mà nó...làm đĩ đực và ma cô! - Thưa anh vì nó thiếu một người cha! Im lặng cả một phút, Đoàn cứng họng. Đầu giây bên kia, tiếng người đàn bà mềm xuống, thê lương gần như muốn khóc. - Anh có biết "con không cha, như nhà không nóc!" Mà! Nuôi đứa con khác với nuôi một con vật! Vì không những nuôi mà còn dưỡng dục! Mà sao anh biết Lập đang làm đỉ đực? - Vì nó đang ôm vợ anh, ngủ với vợ anh để được bà ấy tặng nhẫn hột xoàn, ăn seafood, và ngày mai bà ấy sẽ "chính thức" lấy nó làm chồng! Em tin không? - Dạ tin chứ! Như em đang ôm một cậu bé 15 đây, nó đang quỳ dưới đất, banh đùi em ra bú lồn cả tiếng, để được em cho vài trăm dollars, ăn cơm tàu đắt tiền... - Nhưng anh cấp dưỡng cho em như bà hoàng. Lập đâu cần những món tiền lẻ tẻ đó! Mà phải làm đĩ đực? - Em đồng ý. Lập không cần những món tiền lẻ tẻ đó, nhưng tuổi Lập cũng cần có tình yêu và xác thịt như anh với em. - Trời! Mười ba tuổi mà đã cần tình yêu và xác thịt? - Thế thì anh quên rằng anh là một lực sĩ. Đoàn lại im lặng. Sách vở dạy chàng rằng trẻ em trên 10 tuổi, tuỳ vào điều kiện dinh dưỡng, nó có thể đã đòi hỏi sinh lý, và đã bắt đầu mộng mơ! Ở Ấn Độ, Phi Châu, gái 10 tuổi đã có thể sanh con! Và tại Mỹ, hằng ngày trong các talk show, biết bao bà mẹ khổ đau vì con cái họ đã hư đốn vào tuổi 11, 12! Đã làm tình cả chục cậu. - Em bảo sao? Con anh, thằng Lập đi ôm đụ các bà lớn tuổi vì nó thèm sinh lý? Làm sao em biết được? - Làm mẹ nuôi con mà không biết nó đòi gì là người mẹ hư! Đoàn im lặng. Chàng nhớ những lần chàng đến nhà Hường nhìn qua lỗ khoá, hoặc xuyên cửa sổ, thấy xuyên cửa sổ., Hường ôm những cậu bé tý teo 15 tuổi mà làm tình. Và mồm Hường luôn nói: - Con trai ơi, con bú lồn mom sướng quá. Cố lên, mom thưởng cho. Không thấy Đoàn nói nữa, hơi lâu, Hường hỏi: - A lô. Anh còn đó không? Còn hả? ... Sao không nói gì hết vậy? - Anh đang suy nghĩ. Anh không tin... không dám tin là... - Em đọc được điều anh đang suy nghĩ. - Không phải như thế. Đừng nghĩ oan cho anh! - Em chưa nói, làm sao anh biết được? - Thông minh thì phải hiểu cả điều người ta sắp nói chứ! - Em phục anh thực. Nếu anh không có gia đình, và đừng bất lực sớm, có lẽ em tình nguyện sống với anh trọn kiếp. - Anh không bất lực thì làm gì có cảnh em và vợ anh, mỗi người đang ôm địt một cậu bé! - Thế thì anh lại quên câu em nói lúc nãy : "Em thèm anh luôn bênh cạnh em, em thèm một đàn ông có khả năng cho em thoả mãn". Có nghĩa là lúc vắng anh, hay anh bận với chị Nguyệt chẳng hạn, em vẫn cứ thèm (một) người đàn ông! Anh bảo em dâm cũng được! Nhưng không lẽ trời bắt mọi người đàn bà đều dâm? Bằng cớ, vợ anh, cũng đang ôm một cậu bé! Lần này Đoàn im lặng hơi lâu. Chàng tự nhiên tìm biết những hôm chàng bận ở phòng mạch mà Đoàn hoàn toàn không biết vợ chàng đã loạn ở các phòng ngủ. Loạn đến độ các quản lý Hotel đã biết tên, nhớ mặt nàng, luôn cả giọng nàng đặt phòng qua điện thoại. Và bây giờ, bên phòng của Chính, Nguyệt tắt đèn, không biết đang ôm đụ Lập để làm gì. Vì nếu hai người đang ái ân hẳn đã có tiếng Nguyệt rên gào sung sướng. Hường lại hỏi: - Alô, anh. Anh vẫn còn đó hả? Nói gì với em đi! - Em có thể cho anh biết bé Lập bắt đầu thèm sinh lý năm bao nhiêu tuổi không? Anh cần biết lắm! - Nếu em nhớ không lầm, hình như lúc ngoài 10 tuổi, nghĩa là năm 11, 12 tuổi gì đó. Lập đã biết thèm bú lồn v.v... - Với ai, em biết không? Cho anh biết tên tuổi, địa chỉ, để... - Để làm gì? - Để anh truy tố họ ra pháp luật về tội dụ dỗ trẻ vị thành niên. Em biết tội đó ở Hoa Kỳ tù mọt gông không? - Thế thì anh đi tố cáo ngay chị Nguyệt, vì chị Nguyệt đang ôm cậu bé tên Lập, 13 tuổi 4 tháng. Và nếu cần, truy tố luôn cả em. Em cũng đang ôm đụ thằng bé 13 trên giường đây! << Lùi - Tiếp theo >> doc truyen sex THẾ GIỚI SEX

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét